Một vài bài thơ Veronica Mikhailovna Tushnova

Сто часов счастьяСто часов счастья...Разве этого мало?Я его, как песок золотой,намывала,собирала любовно, неутомимо,по крупице, по капле,по искре, по блестке,создавала его из тумана и дыма,принимала в подарокот каждой звезды и березки...Сколько дней проводилаза счастьем в погонена продрогшем перроне,в гремящем вагоне,в час отлета его настигалана аэродроме,обнимала его, согревалав нетопленном доме.Ворожила над ним, колдовала...Случалось, бывало,что из горького горяя счастье свое добывала.Это зря говорится,что надо счастливой родиться.Нужно только, чтоб сердцене стыдилось над счастьем трудиться,чтобы не было сердцелениво, спесиво,чтоб за малую малостьоно говорило "спасибо".Сто часов счастья,чистейшего, без обмана.Сто часов счастья!Разве этого мало?Осчастливь меня однаждыОсчастливь меня однажды,позови с собою в рай,исцели меня от жажды,подышать немного дай!Он ведь не за облаками,не за тридевять земель,-там снежок висит клоками,спит апрельская метель.Там синеет ельник мелкий,на стволах ржавеет мох,перепархивает белка,будто розовый дымок.Отливая блеском ртутным,стынет талая вода...Ты однаждыранним утромпозови меня туда!Я тебе не помешаюи как тень твоя пройду...Жизнь такая небольшая,а весна - одна в году.Там поют лесные птицы,там душа поет в груди...Сто грехов тебе простится,если скажешь:- Приходи!Một trăm giờ hạnh phúcMột trăm giờ hạnh phúc…Chẳng lẽ còn ít chăng?Tôi đã từng chắt lọcNhư đãi cát tìm vàng.Tôi góp nhặt, không hề mệt mỏiThành từng giọt, từng bôngThành từng tia, từng luồngTôi tạo nên hạnh phúc từ sương khói.Tôi nhận về như món quà tôi đượcTừ những ngôi sao nhỏ, từ bạch dương…Biết bao ngày tôi đã từngĐuổi theo hạnh phúc.Trên sân ga giá buốtTrông toa tàu ầm vangVà cả trước lúc lên đườngTôi ra sân bay tìm được.Tôi đã từng ôm ấpSưởi ấm trong căn nhà lạnh lẽo giá băngVà tôi đã từngLàm bùa phép…Đã từng khổ đau quá mứcTôi tìm ra hạnh phúc cho mình.Thật oan uổng nếu nói rằngHạnh phúc là do số phậnTa cần để cho con timKhông xấu hổ, và quan tâm lo lắngCần để cho trong tim không cònThói biếng lười hay kiêu hãnh.Để cho, dù chỉ một việc làm bé bỏngCon tim nói lời "cảm ơn".Một trăm giờ hạnh phúcTrọn vẹn, chẳng dối gian…Một trăm giờ hạnh phúcChẳng lẽ còn ít chăng?Anh hãy cho em hạnh phúc một lầnAnh hãy cho em hạnh phúc một lầnhãy gọi em theo anh về cực lạcanh hãy dìm ở trong em cơn khátcho em thở phào một chút nhiều hơn!Vì cực lạc không ở chốn xa xămcũng không phải ở miền xa vời vợinhững bông tuyết treo thành chùm ở đấybão tuyết tháng tư ở đấy ngủ yên.Cành vân sam ở đấy có màu xanhtrên những cành vân sam này rêu phủvà đang chuyền cành những con sóc nhỏcó vẻ như một làn khói màu hồngrót ra màu lấp lánh của thủy ngânvà dòng nước tuyết tan giờ lặng lẽ…Một lần anh nhétrong buổi sớm mờ sươnghãy gọi em đi về nơi đó!Em chẳng làm phiềnem đi qua như chiếc bóng của anh…Cuộc đời đâu dài lắmcòn mùa xuân – trong năm chỉ một lần.Ở đó vui hót những con chim rừngở đó tâm hồn hát trong lồng ngực…Một trăm lỗi lầm cho anh em tha hếtnếu như anh nói rằng:– Em hãy đến với anh!Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng.